Chương 392

Vũ Toái Hư Không

Du Tạc Bao Tử

11.354 chữ

22-03-2023

Trong tiếng gầm thét chấn động thiên địa, thân thể Lý Mục đột nhiên bạo tăng cao hơn trăm mét, cùng pho tượng Thú Tôn bên cạnh hô ứng lẫn nhau, tay trái của hắn hóa thành móng vuốt sói tay phải biến thành Hùng Thiết chưởng. Thân thể đỉnh thiên lập địa vung móng vuốt lên, liền có vài chục phi hành yêu thú ngã xuống, vừa vỗ tay một cái, hơn trăm quân địch bị hắn chụp thành thịt vụn!

Uy lực của Thú Thần Chín mặt hoàn toàn bộc phát ra, đã là một hung thú Chiến thần cực kỳ cuồng bạo!

Thấy Lý Mục liều mạng như vậy, Trầm Côn cười, hắn giơ tay trái lên cao, tay kỳ lân mới có được nhất thời biến thành một ánh lửa, thuộc tính của Bạch Khởi Thất Sát cũng rót vào trong đó!

- Sát Thần, lửa thiêu đốt hồn!

Hắn tung một quyền nặng nề xuống dưới chân, mặt đất bị đánh nứt nẻ, khe hở lan tràn khắp cả tầng mây mà một mảng lớn lửa màu tím cũng chợt phóng lên cao, cột lửa hừng hực, thiêu chết đám lớn phi hành yêu thú, hơn nữa còn đốt cả linh hồn của bọn chúng!

Chỉ một hiệp, đám yêu thú tiên phong của Công Tôn Y đã tổn thất gần hết.

Điều càng làm cho Công Tôn Y ảo não là: Trầm Côn dọn dẹp xong đám yêu thú trên đầu thành liền phi thân ra giữa không trung. Bạch Khởi từ trong thân thể tách ra, Bất Sắc cũng khôi phục hình dạng con khỉ, ba bóng người trước cửa thành liên thủ vẽ một cái, liền vẽ ra một khu vực chân không không cách nào vượt qua!

Mặc dù mới vừa nắm giữ, còn chưa quen thuộc, nhưng Công Tôn Y đã nhìn ra...

Chết tiệt!

Đây không phải là Thập Phương Câu Diệt của Công Tôn Hư sao?

Tin đồn Công Tôn Hư ký phát cho Trầm Côn thông hành lệnh, đưa ra Thập Phương Câu Diệt, lại là thật!?

- Đại nhân!

Trưởng lão sau lưng cau mày nói:

- Lý Mục xuất hiện ở nơi này, hơn nữa lại mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều, Trầm Côn còn nắm giữ Thập Phương Câu Diệt. Hay chúng ta triệt binh đi, Thần tộc phân liệt rồi, những người này đều là mầm móng Đông Sơn tái khởi của chúng ta, không thể tổn thất ở chỗ này!

Hắn dừng một chút.

- Dương Vô Tuyệt chắc cũng sắp đến rồi!

Công Tôn Trư đang yên lặng đánh giá Trầm Côn, trầm mặc một lát sau gật đầu.

- Chúng ta phải triệt binh thôi, bất quá muốn bình an bỏ chạy, phải khiến Lý Mục bị thương nặng, ít nhất cũng phải khiến hắn nhường chúng ta một lối triệt binh!

Nhìn chung quanh một chút, mặt các trưởng lão cùng các chiến tướng đều có vẻ sợ hãi.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Công Tôn Y tự mình tiến đến!

Đây là Trầm Côn lần đầu tiên thấy Công Tôn Y chính thức xuất thủ, chỉ thấy thân thể nàng chợt lóe, như lá lục bình bay bay, trong trận chiến hỗn loạn dày đặc đánh qua, chỗ nàng đi qua, đao kiếm, máu tươi, phần còn lại của chân tay bị cụt đều không dính thân!

Đi tới sau lưng Lý Mục, Công Tôn Y hai tay như sóng nước rung động tầng tầng lớp lớp, uyển chuyển múa... Mà nàng mỗi lần múa, lại phân ra một phân thân, cuối cùng tám phân thân ở kế bên thân thể cao lớn của Lý Mục bay múa, giống như tám con bướm đang nhảy múa.

- Trầm Côn, chỉ mình ngươi có Thập Phương Câu Diệt sao?

Công Tôn Y lạnh lùng cười một tiếng, tám phân thân đồng loạt ra tay, thân thể của nàng quá nhỏ so với biến thân của Lý Mục. Tất cả tám bàn tay không-thể-tránh-khỏi đều đặt trên hậu tâm Lý Mục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nha đầu này đã đem Thập Phương Câu Diệt, luyện đến cảnh giới tám phân thân như Công Tôn Hư rồi ư?

Trầm Côn nhíu nhíu mày, nhưng hắn đã nhìn ra, một chiêu này của Công Tôn Y so với Công Tôn Hư còn có khoảng cách rất lớn, không thể nào đánh chết Lý Mục, nhiều nhất chỉ có thể lưu lại vài vết thương nhẹ.

Quả nhiên!

Sau khi Lý Mục trúng chiêu, sau lưng xuất hiện tám lỗ hổng phun máu, nhưng với thân hình khổng lồ của hắn mà nói, tám lỗ hổng này thật sự quá nhỏ, la đau một chút là xong.... Ngay lúc Lý Mục bị đau chậm chạp, Công Tôn Y đã lướt qua hắn, Hoàng Kim Thần tộc trưởng lão cùng đám chiến tướng chủ yếu theo sát phía sau, chớp mắt liền biến mất trong tầng mây.

Hơn nữa học cách của Trầm Côn, Công Tôn Y cũng kéo ra một cái chân không, ngăn cản hết thảy khả năng truy kích.

- Nha đầu này, chạy trốn mà cũng để ý như vậy!

Trầm Côn cười cười, không truy kích.

Lý Mục nhất định phải ở lại chỗ này dọn dẹp tàn quân quân địch, nếu Trầm Côn đuổi theo, vạn nhất Dương Vô Tuyệt chạy tới, chẳng phải là sẽ cùng Lý Mục liều chết sao?

Công Tôn Y, sớm muộn sẽ có một ngày ta tính sổ với ngươi!

Trầm Côn còn đang tính toán ngày sau tìm Công Tôn Y tính sổ nhưng hắn không nghĩ tới, hình như điều này đã không cần thiết nữa...

- Lý Mục chết tiệt, lại xuất hiện vào lúc này!

- Đều do tên phản đồ Công Tôn Hư kia! Nếu không phải hắn đem Thập Phương Câu Diệt truyền cho Trầm Côn, Trầm Côn không xuất ra được chân không bảo vệ thành trì, chúng ta đã sớm vọt vào trong thành rồi!

- Còn tên hai mặt Triệu Vô Cực kia, thật đáng giận!

Một đường chạy như điên ra xa hơn mười mấy đám mây, Công Tôn Y cùng mấy vị trưởng lão rốt cục tìm một đám mây tầng nghỉ ngơi.

Vừa ngồi xuống, trưởng lão cùng các tướng lĩnh lại bắt đầu oán trách, chỉ có Công Tôn Y liếc nhìn đám yêu thú cùng binh lính chạy đến sau, cả giận nói:

- Bây giờ không phải là thời điểm oán trách, lập tức kiểm kê nhân thủ!

- Công Tôn Y ngươi không phải là Thánh nữ nữa, ít dùng kiểu ra lệnh này để nói chuyện đi!

Các tướng lĩnh chê cười một trận, cuối cùng bắt đầu kiểm kê.

Kết quả rất kinh khủng, ba ngàn Thần tộc binh lính, ba vạn yêu thú, chỉ có hơn hai nghìn một trăm người chạy ra yêu thú cũng chỉ còn lại hơn hai vạn sáu ngàn đầu.

- Đánh một trận, tổn thất gần ba thành binh lực?

Sắc mặt Công Tôn Y rất khó coi, vốn muốn thu lấy lực lượng của Triệu Vô Cực, không nghĩ một Lý Mục hoành không giết ra, thoáng cái làm nàng tổn thất ba thành binh lực.

- May sao chủ lực đều bảo tồn được, cũng không gặp phải Dương Vô Tuyệt...

Công Tôn Y thở dài đứng lên nói:

- Các người thu thập đi, tiếp tục lên đường. Ngày hôm nay cửa ngoài bị Công Tôn Hư chiếm, tầng mây phụ cận cũng có Lý Mục. Chúng ta đi hướng tây bắc, tạm thời nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày.

Nàng dừng một chút

- Trên đường phái thêm thám tử, cẩn thận đề phòng, nhất là cẩn thận Lý Mục, Trầm Côn, còn cả cường giả bậc nhất Dương Vô Tuyệt nữa!

Trưởng lão với các tướng lĩnh lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu.

Sự hung bạo của Lý Mục đã cho thấy một tuyệt thế cường giả có bao nhiêu lực ảnh hưởng với chiến tranh: một người, giết chết mấy ngàn binh lính cùng yêu thú. Nếu xuất hiện bảy tám Lý Mục, chả lẽ không thể đem cả bọn làm nhân sủi cảo?

Đáng hận!

Nếu như không phải là Công Tôn Hư phản bội, mượn hơi mấy nguyên lão mạnh nhất trong thần tộc, bọn họ cũng không trở thành đám quân không có cao thủ trấn giữ, trở thành mục tiêu cho cao thủ săn giết!

Nghĩ tới đây, các trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, muốn đứng dậy lên đường.

Đột nhiên!

- Ai u, một nhóm quân đội Hoàng Kim thần tộc thật lớn!

Một tiếng cười đùa vang lên.

- Tiểu Tần, hình như chúng ta tìm được rồi, đám này nhất định nhiều hơn đám mà Tiểu Thương, Tiểu Chu, Tiểu Hán ba người giết nhiều. Oa rống rống!

Tiểu Tần? Tiểu Thương, Tiểu Chu, Tiểu Hán?

Nghe cách cười giỡn xưng hô, đám Hoàng Kim trưởng lão tự nhiên toát ra một cái ý niệm trong đầu, người đang nói này...... Chắc chắn là Tiểu Hạ!

Nguyên nhân rất đơn giản: Hạ, Thương, Chu, Tần, Hán là danh hiệu của Ngũ Đế quân!

Ngũ Đế quân tới!?

Trong một tích tắc, trên mặt các Hoàng Kim trưởng lão không còn tí máu!

Nơi xa lờ mờ đi tới ba người, tên đầu lĩnh người không cao, đầu trọc to, lôi tha lôi thôi nửa dã nhân, bộ dạng rất giống Trầm Côn. Hắn đang hỉ hả cười nói... Hoàng Kim Thần tộc trong lòng nói thầm, ngàn vạn lần không để vẻ mặt vô hại của hắn lừa gạt. Tiểu tử này còn ác độc hơn Trầm Côn nhiều.

Công Tôn Hư đã tận mắt chứng kiến, tên tiểu tử này mở đại hội chư hầu, thương lượng dùng chế độ độc chiếm thiên hạ thay thế chế độ nhường ngôi, chư hầu nào không đến hắn liền giết sạch hết dân chúng nước đó!

Kẻ đứng đầu Ngũ Đế quân, Hạ Khải!

Người thứ hai cao lớn hùng tráng, mặt trầm như nước, hai đầu lông mày âm u sát khí. Những công tích vĩ đại quét ngang Cửu Châu năm đó, đúc Trường Thành, thống nhất đo lường, đóng đô Càn Khôn, giống như một loại thực chất khắc ở trong ánh mắt của hắn, để lại một ít sát khí, lộ ra vẻ thiết huyết bá đạo, thế nhân không dám nhìn thẳng!

Ngũ Đế quân, Tần Chính!

Sau lưng hai người có khí thế mạnh mẽ này, bóng người thứ ba có vẻ hơi khúm núm.

Là tân nhậm lãnh tụ của Bắc Đấu Thất Tinh thần - Yến Nan Quy. Hôm nay Bắc Đấu Thất Tinh thần bị Hào Long Thiên Tung giết toàn quân bị diệt, kẻ quy ẩn, kẻ dưỡng thương, chỉ còn lại Yến Nan Quy làm một quang can tư lệnh (DG: Tướng không binh). Hắn đi theo sau mông hai đại địch quân càng giống một nô tài hầu hạ chủ nhân, tay sai bưng trà dâng nước!

Vừa nhìn đối diện có đám lớn Hoàng Kim Thần tộc cản đường, ba người ngược lại có hứng thú, cười nói đi tới.

- Hạ Khải, nơi này là chỗ của chúng ta, lập tức rời đi, nếu không, nếu không...

Một trưởng lão chột dạ uy hiếp

- Nếu không chúng ta sẽ công kích!

- Tốt, công kích đi!

Hạ Khải hỉ hả ngồi chồm hổm xuống, một kiếm một chỗ đánh giá đám Hoàng Kim trưởng lão

- Ô? Làm sao chỉ có các ngươi? Công Tôn Hư đâu? Đông Dương đâu? Ba Trung Nhân đâu? Hoàng Kim tam chân thần không ở đây, vậy sáu hắc bào trong thập Tam trưởng lão cuối cùng ở đâu?

Hắn nhức đầu nói:

- Làm sao tất cả đều không có mặt? Vậy thì bằng đám người các ngươi, chẳng phải là đưa đồ ăn tới miệng chúng ta sao?

Đám Hoàng Kim trưởng lão khóc không ra nước mắt.

Những người trong lời của Hạ Khải, chính là cao thủ chân chánh trong Hoàng Kim thần tộc, tùy tiện lấy ra một người một mình đấu Ngũ Đế quân cũng không thành vấn đề. Cũng chính bởi vì sự hiện hữu của bọn hắn, Ngũ Đế quân mới chậm chạp không có nhích tới gần Thiên Môn!

Nhưng bây giờ trong thần tộc loạn, bọn họ một phần bị Công Tôn Hư kéo đi làm người tốt, một bộ khác phận không chịu làm người tốt đã bị Công Tôn Hư phạt ác dương thiện rồi!

- Hạ Khải, chúng ta nhận thua!

Mới vừa bị Lý Mục cùng Trầm Côn liên thủ chém giết một trận, các trưởng lão thật sự không có dũng khí cùng Ngũ Đế quân đánh một trận, khổ sở nói:

- Hôm nay ta và ngươi bãi binh. Chúng ta không ngăn trở các ngươi đi Thiên Môn, hơn nữa có thể đem vực sâu dưới đất tặng cho các ngươi. Cuộc đàm phán ngày đó, các ngươi không phải vẫn muốn vực sâu dưới đất sao? Cho, chúng ta cho!

- Ai? Ta nghe thấy cái gì đây? Là chó điên sủa cuồng hay là kẻ điên mộng tưởng hão huyền?

Hạ Khải ngồi cạnh, cắn móng tay, chậm rãi nói:

- Hoàng Kim thần tộc loạn, vực sâu dưới đất đã không người nào phòng thủ rồi. Chúng ta muốn đi, tự mình giết tới là xong, cần các ngươi cho sao?

Hắn bĩu môi:

- Hơn nữa, các ngươi biết không? Chúng ta đã hạ lệnh, ai có thể giết chết ba ngàn Hoàng Kim quái vật là có thể cùng chúng ta ngồi ngang hàng. Ôi chao! Chúng ta ra lệnh cho môn hạ, chúng ta dĩ nhiên phải làm gương tốt, cũng phải giết đủ ba ngàn quái vật sao!

Hắn quay đầu hỏi Tần Chính:

- Tiểu Tần ngươi xem nơi này lúc đầu có hơn hai vạn. Ngươi một vạn, ta một vạn, còn dư lại cho Tiểu Yến húp chút cháo được không?

Tần Chính kiên quyết như một khối huyền thiết:

- Vậy ngươi phải lẹ lên!

Lẹ lên?

Tại sao phải lẹ lên?

Hạ Khải còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm giác một giọt chất lỏng rơi vào trên chóp mũi của mình. Sờ sờ nóng hổi, hít hà, mùi máu tươi gay mũi.... Quay đầu nhìn lại, thì ra lúc nói: "Ngươi phải lẹ lên", Tần Chính đã đánh giết quân đội Hoàng Kim Huyết tộc. Một đạo Hắc Long tựa như quang mang xẹt qua trong khoảnh khắc, trăm người bị xoắn thành mảnh nhỏ, dưới bầu trời nổi lên mưa máu...

Nếu không lẹ lên, bọn Hoàng Kim binh lính này sẽ bị Tần Chính giết sạch!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!